Tứ Thời Điềm Viện

/

Chương 9: Cúi đầu cười

Chương 9: Cúi đầu cười

Tứ Thời Điềm Viện

11.749 chữ

02-02-2023

EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Mặt trời đã lên cao, lúc về thùng gỗ nặng hơn khi đi rất nhiều.

Khi hai người đi đến dưới gốc cây du, Cảnh Thâm quay đầu nhìn Hạ Ý, hỏi nàng: "Nặng lắm không, để ta giúp muội..."

Ánh mắt hắn thoáng trông thấy mấy màu xanh xanh hồng hồng trong thùng gỗ của nàng, lời nói bỗng nghẹn lại, đôi tai vì ngại ngùng mà ửng đỏ, hắn đành sửa lại lời mình: "Để ta cầm chày gỗ giúp muội nhé."

"Không sao, muội tự cầm được mà." Nàng vẫn còn nhớ rõ lời quyết tâm của mình là không thể bị chiều hư.

Nghe vậy Cảnh Thâm chỉ gật đầu, tay ôm thùng gỗ chân thảnh thơi dạo bước trên đường làng. Hai người đến nhà Ngô Bá Thuận trả chày gỗ rồi mới về lại sân nhà, họ phơi xiêm y giữa cây ngô đồng và chòi che giếng.

Cảnh Thâm nhìn một dây xiêm y đang được hong gió mà hài lòng mỉm cười, Hạ Ý thấy vậy cũng cười rộ lên.

"Muội cười cái gì?" Cảnh Thâm liếc nàng một cái, bắt chước theo động tác phủi nhẹ quần áo của nàng.

"Muội không biết nữa, thấy huynh cười thì muội cũng vui theo thôi."

Cảnh Thâm càng cười vui vẻ hơn, hắn cụp mắt xuống: "Chẳng lẽ thấy ai cười muội cũng cười theo hả?"

Hạ Ý dùng một tay để dàn đều quần áo đang phơi, nàng suy nghĩ một lát mới đáp lại: "Hình như là vậy thật."

Nói xong nàng tự bật cười, Cảnh Thâm khẽ nhìn nàng rồi xoa xoa gáy mình, không biết sao nụ cười của nàng lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc.

Tia nắng mùa thu chiếu xuyên qua tán lá cây ngô đồng rọi thẳng vào hai dây xiêm y bay phấp phới, Cảnh Thâm bước ra từ sau lưng Hạ Ý, hắn nhìn thành quả từ công sức mình vất vả làm lụng từ sáng sớm, đột nhiên lại hỏi: "Sao không thấy muội giặt đồ giúp tiên sinh?"

Nàng ngồi xổm xuống cọ rửa thùng gỗ: "Cha nói cha là nam nhân, không thể đưa xiêm y cho một cô nương như muội giặt được." Nàng ngẩng đầu cười khúc khích, chỉ tay vào bóng mát dưới cây ngô đồng, "Bình thường cha muội hay ngồi đây giặt quần áo này."

Cảnh Thâm nhìn cây ngô đồng mà có thể tượng tượng ra khung cảnh tiên sinh với vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi giặt đồ, hắn bỗng thấy buồn cười, nhưng vừa cười khóe môi đã cứng lại. Hắn... lúc nãy hắn ngồi bên sông giặt đồ không biết có buồn cười như vậy hay không đây.

Hắn xoa má mình, trên tay vẫn còn thoang thoảng mùi bồ kết dịu nhẹ, đáy lòng thầm mong có thể hồi kinh sớm một chút.

"Trưa mất rồi, chúng ta phải nhanh lên thôi." Dọn dẹp mấy thùng gỗ xong nàng vội giục hắn.

Khi đi ngang qua cổng nhà Ngô Bá Thuận, Hạ Ý cố tình đi chậm lại, nàng ngại ngùng xoa vành tai rồi cất giọng gọi hắn.

"Hả?"

"Sáng nay giận huynh là do muội không đúng..."

Nàng đâu phải kiểu người nhận lỗi một cách tùy tiện? Cảnh Thâm cúi đầu cười với nàng: "Không đúng ở đâu?"

Hạ Ý cười cười, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ nói: "Thật ra muội cũng không thích mẹ của A Song đâu, nhưng muội thích A Song tỷ tỷ lắm."

"Sao ta chưa bao giờ gặp nàng ấy?"

Nàng thở dài: "Hai năm trước tỷ ấy đã lên kinh thành rồi."

"Đến kinh làm gì? Một mình nàng ấy đi thôi ư?"

"Tỷ ấy bảo là đi làm nha hoàn cùng một vị tỷ tỷ khác trong huyện..." Nói xong nàng lắc đầu, "Đừng nhắc tới chuyện này nữa."

"Vậy muội muốn nói chuyện gì?"

"Chuyện..." Nàng kéo dài giọng, suy nghĩ một lát mới hỏi, "Chuyện vì sao huynh không đến trường học? Lúc còn ở nhà huynh cũng không học bài sao?"

Cảnh Thâm nhướn mày, sao tự nhiên nàng lại nhắc đến chuyện này thế? Hắn đắn đo đáp: "Có chứ, chẳng qua ta không thích học thôi."

"À muội biết rồi, cha huynh tức giận đuổi huynh ra khỏi nhà cũng vì chuyện này đúng không?"

Bởi vì A Bảo lười học nên hôm nào cũng hại Lý thúc giận sôi cả máu.

"Không phải vậy đâu, phần nhiều là tại ta để lạc đường đệ trong khi đi săn đấy."

"Ôi, vậy đã tìm được cậu bé chưa?"

Nàng lo lắng như thế khiến hắn ngại ngùng gãi tai: "Đã tìm ra trong hôm đó rồi, nhưng ta vẫn bị phạt."

"Khi nào cha huynh mới cho huynh về?"

"Chà... chắc thêm một khoảng thời gian nữa cơ." Càng nghĩ hắn càng thấy kỳ lạ, khi đến Nhược Lựu Phụ vương để A Minh thay thế Thập Lục, hắn tưởng ông ấy phái tên kia theo để giám sát hắn, ai ngờ chỉ đưa hắn đến rồi chạy đi ngay, cũng không thèm nói khi nào sẽ đến đón hắn về.

Nàng tốt bụng đưa ra lời đề nghị: "Hay huynh đến học với cha muội đi, cha muội giỏi lắm. Chờ khi huynh giỏi giang như Dịch Thực thì cha huynh sẽ không giận huynh nữa đâu."

Nàng chưa kịp dứt câu thì Cảnh Thâm đã đi vượt qua nàng, hắn không vui hỏi: "Sao muội biết ta không thông minh bằng hắn?"

Hạ Ý ngây người, nàng ngập ngừng: "Huynh nhỏ tuổi hơn huynh ấy, đã thế còn lười học, nên muội mới nghĩ... Huynh thử thi Huyện chưa? Đứng thứ mấy?"

"Quy tắc còn non nớt mà lại lắm giáo điều, ai thèm thi mấy kỳ thi như vậy chứ?"

"Chứ đọc sách không phải để thi công danh sao?" Mấy anh thư sinh nàng đọc trong《Chí quái đàm》đều muốn đi thi cơ mà.

"Xùy, nếu thế sao tiên sinh không đi thi công danh?"

"Cha muội hả? Cha muội chỉ thích dạy học thôi."

"..." Đạo lý gì thế kia, hắn nói không lại mấy lời nói ngây thơ đến mức ngớ ngẩn của nàng nên xoải dài bước chân đi vượt nàng luôn.

Nàng chạy chậm để đuổi kịp hắn: "Sao huynh không đọc sách? Sao huynh không tham gia thi?"

Còn vì sao nữa, tất nhiên bởi vì ta có vương vị để thừa kế, bọn họ thì không.

Nhưng hắn không thể nói vậy với nàng được, chỉ đành thuận miệng nói bừa: "Ta làm gì thông minh được như Dịch Thực, hắn thi tốt hơn ta nhiều, cớ gì ta phải làm khổ mình chứ."

Nghe chẳng khớp gì với lời hắn nói lúc nãy, nàng im lặng một lát rồi an ủi: "Huynh còn chưa tới mười sáu, cố gắng bắt kịp huynh ấy cũng không phải là điều không thể."

Cảnh Thâm tiếp tục rảo bước, nói thật bây giờ hắn đang bực lắm, chẳng muốn nghe nàng nói chuyện chút nào.

***

Đến Huyền Diểu Đường, nhờ ăn bữa cơm do tiên sinh nấu nên cơn giận của hắn mới nguôi ngoai, ông chỉ cho hắn thấy một chú mèo béo đang nằm ườn bụng trên con đường mòn cạnh núi sau trường học.

"Mèo nhà ai vậy, mập hơn cả con người nữa."

"Mèo của Phú Quý thúc đấy, nó thích đi lung tung lắm."

Nghe vậy Cảnh Thâm rất muốn ra vuốt nó mấy cái, nhưng Hạ Ý đã cản lại: "Con mèo này cào nhiều người lắm rồi. Đây là lần đầu huynh gặp nó nên hãy cẩn thận chút nhé."

Mèo cam béo lười biếng nhấc mắt, thấy hai người họ thì từ từ đứng dậy rồi chậm chạp bỏ đi.

"Muội cứ đi thăm bạn muội đi, ta đi dạo một lát rồi về."

Bởi vì sự cố sáng nay của Tiểu Mãn nên Hạ Ý muốn sang gặp nàng, nàng không yên tâm dặn dò: "Hôm nay huynh không được tranh chấp với người khác đâu đấy."

Cảnh Thâm: "..." Hôm nay nàng muốn chọc hắn tức chết mà.

Hạ Ý chỉ vào khóe mắt của mình, nhẹ nhàng nói: "Bị thương trông xấu lắm."

Giọng nói dịu dàng của nàng cứ vấn vương trong tai, hắn gật đầu ngay tắp lự: "Muội yên tâm, ta chỉ đi chơi rồi về thôi."

Nghe được lời cam đoan của hắn Hạ Ý mới chịu rời đi, Cảnh Thâm đứng tại chỗ rơi vào suy tư. Hình như... hắn lớn hơn nàng một tuổi cơ mà? Sao lại lưu lạc đến mức nghe lời một tiểu cô nương thế này?

May là hắn vẫn chưa quên chú mèo lúc nãy, sầu não vừa rồi bị mong ước chơi đùa thổi bay đi, hắn vội đuổi theo bước chân của mèo, một bước hai bước... Chú mèo đã đi được một quãng xa bỗng quay đầu nhìn hắn, nó quay đầu lại tiếp tục chuyến đi của mình.

Hắn cứ theo nó chẳng hoài mệt mỏi, thỉnh thoảng chú mèo sẽ quay lại ngó hắn một xí, lặp lại mấy lần như thế thì chú mèo cũng thấy phiền, nó thu lại tư thế biếng nhác rồi cong chân bỏ chạy, chẳng qua chưa chạy được mấy bước đã vội dừng lại.

Cảnh Thâm thư thả đuổi theo, cuối cùng cũng tóm được con mèo đã mệt mỏi, hắn ngồi bệt dưới chân tường một gia hộ nào đó.

"Hừ, vẻ ngoài thì xấu mà tính tình lại khó ưa." Cảnh Thâm vươn tay vuốt ve cổ mèo, không ngờ vuốt phải mấy sợi lông cứng như rễ cây...

Xấu một chút cũng không sao, khó ưa hắn cũng không ngại, thế nhưng nó lại rụng lông. Vuốt lông nó khá thoải mái nhưng mà dơ tay quá, có vài nơi lông đã dính chùm lại với nhau rồi, hắn vỗ nhẹ đầu mèo cam: "Mèo ngốc, ngươi không biết tự làm sạch hả."

Tuệ Nhi trong cung Hoàng nãi nãi có bộ lông vừa mềm vừa mượt, sờ vào tay siêu thoải mái. Bà thường bảo trong mấy người cháu thì hắn là đứa hiếu thảo nhất, hay đi nghe kịch cùng bà... Thực ra hắn nào muốn nghe kịch đâu, hắn chỉ muốn chơi cùng Tuệ Nhi thôi, giờ nghĩ lại thấy mình cũng hơi bất hiếu thật. Không biết hắn đi rồi còn ai nghe kịch cùng bà không?

Đầu mèo béo bị người ta đụng vào nên nó không vui kêu "Meo" một tiếng, Cảnh Thâm vui vẻ chuyển sang nghịch tai nó.

"Đừng chạm vào nó!" Bỗng có người hét lên.

Cảnh Thâm không rụt tay bởi tiếng ra oai của chú mèo mà lại rụt tay bởi tiếng hét này, suýt chút nữa hắn đã ngã xuống.

Bên góc tường có người ló đầu ra, nam nhân có khuôn mặt gầy guộc, chắc tầm ba mươi tuổi. Sắc mặt ông ấy nhợt nhạt nhìn ven tường chăm chú, lặp lại lần nữa: "Đừng chạm vào nó, nó cào cậu đấy."

Cảnh Thâm nhớ lại lời Hạ Ý nói lúc nãy, chắc người đàn ông này cũng nằm trong số những người từng bị nó cào, thoáng cái hắn thấy hơi xấu hổ, đại nam nhân sao lại sợ mèo đến mức này cơ chứ?

"Tiểu thiếu niên, tới đây."

"Đại thúc à, con mèo này ngoan lắm, không cào cũng không cắn đâu." Hắn xoa xoa đầu của mèo cam.

Nam nhân đang định nói thêm thì cổng tre vang lên tiếng mở "Kẽo kẹt", giọng nói chanh chua của phụ nữ cũng theo đó cất tiếng: "Ta bảo sao cứ có tiếng người ồn ào, thì ra là ông, đừng có đứng trước cổng nhà ta mà..."

Mẹ A Toàn vừa mắng nam nhân đó xong, đang định mắng tiếp người ngồi trước cổng nhà mình thì nhận ra đó là Cảnh Thâm, sắc mặt bà thay đổi: "Thì ra là cậu à, có muốn vào nhà ngồi không? Nhà tôi vẫn còn dư vài miếng bánh nướng từ trưa đấy..."

Lúc bà đến nhà xin lỗi Cảnh Thâm đã thấy quái quái rồi, hôm nay bà lại ân cần như thế, hắn không nghi ngờ mới là lạ đó. Hắn cảnh giác lắc đầu.

"Tiểu thiếu niên, người đàn ông bên ngoài..." Bà không nói tiếp, vừa chỉ tay lên đầu mình vừa lắc đầu.

Cảnh Thâm hiểu ý bà. Người vừa nãy thần kinh không bình thường, là một tên điên?

Chờ khi bà ấy đã đóng cửa phên lại, người đứng ở góc tường đã mất tăm, con mèo cũng nhân lúc hắn sơ hở mà đi được vài bước xa.

Hắn chẳng còn tâm trạng nào để bắt mèo, chỉ mãi nghĩ đến thái độ thay đổi xoành xoạch của mẹ A Toàn dành cho hắn, suy đi tính lại thì chỉ rơi vào ba tình huống.

Một, bà ấy thực sự nhận ra mình đã sai. Nhưng hắn không tin.

Hai, bà ấy vẫn còn ý xấu, chờ khi hắn lơi là phòng bị sẽ giải quyết hắn. Nhưng hắn càng không tin trường hợp này, bà ấy chỉ là một nông phụ bình thường thì làm sao mưu tính quanh co thế được. Hơn nữa hắn chỉ đánh con bà mấy cái, nhóc A Toàn nhìn sơ qua cũng biết là một đứa da dày thịt chắc.

Cuối cùng, bà ấy đang sợ điều gì đó... Nhưng hôm đầu tiên bà mắng hắn hăng hái thế cơ mà, nào có gì khiến bà sợ đâu?

Bỏ đi, hắn không nghĩ ra được.

"Được được, tới lúc đó ta sẽ dẫn Cảnh Thâm đi cùng."

Hả?

Cảnh Thâm dừng chân, đi lùi nửa bước nhìn vào trong căn nhà đang mở rộng cổng, thì ra Hạ Ý đang nói chuyện với một cô nương trạc tuổi nàng, trên mặt toàn ý cười.

Nhược Lựu nhỏ thật, đi lung tung đây đó mà cũng gặp được nàng, còn được nghe nàng nói dẫn hắn đi... Đi đâu vậy?

Hắn đang phân vân có nên vào hắn không thì bỗng thấy có hai phụ nhân ôm xiêm y đi về phía hắn, hắn đành giả vờ đi ngang qua cổng, chờ họ đã vào sân mới quay lại nghe lén.

"Nha đầu chết tiệt kia, kêu ngươi đi giặt đồ thì chân ngươi bị chuột rút, nhưng đến lúc chơi thì tinh thần phấn chấn thế."

"Mẹ, con đau thật mà!"

"Chân đau nhưng tay làm gì đau, đi rửa rau đi. Cái bàn đá trước phòng nhị thúc ngươi đóng một lớp bụi dày cũng cần lau rồi đấy."

"Thôi mà, con ngồi một lát nữa sẽ đi. Bà còn ngủ đó, mẹ nhỏ giọng một chút."

Hạ Ý nhìn cái miệng chu cao của Tiểu Mãn mà bật cười, Cảnh Thâm đứng ngoài nghe cũng cúi đầu cười rộ lên.

"Khụ." Phía sau vang lên tiếng ho khan trầm thấp.

Cảnh Thâm quay đầu, cách đó không xa là một thiếu niên bận áo xanh. Không phải là tên Dịch Thực "thông minh giỏi giang hơn hắn" đây sao?

"Sao Cảnh huynh đệ không vào nhà chơi?" Dịch Thực cười nhạt hỏi hắn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!